Có lẽ em đã sai khi cứ dối lòng mình, tin rằng rồi anh sẽ yêu em. Còn anh, cũng không nên vì sợ em buồn, em thất vọng mà chấp nhận “thử yêu” em, để rồi cứ phải “cố gắng” quan tâm, chăm sóc như thế...
Là những lời yêu thương của “Bé ngốc” gửi đến cho “Anh” với lời nhắn: "Anh không cần phải "gồng" mình lên để "gắng yêu" em thế đâu anh à". Cùng Kênh 14 đọc, và chia sẻ với “Bé ngốc”, bạn nhé!
Chúng mình "yêu nhau" thật lạ, anh có nhớ những gì chúng mình đã nói không?
- Nếu con gái thích một người, có được tỏ tình không anh?
+ Được chứ, một cô nàng cá tính cũng rất đáng yêu đấy.
- Vậy em nói rằng, em yêu anh, thì sao?
+ Ha ha, thì em rất… đáng yêu chứ sao. Nhưng anh cũng không biết chắc tình cảm của mình thế nào nữa?
- Anh nhận lời đi, và em sẽ khiến anh yêu em bằng được, chắc chắn là như thế!
Anh lưỡng lự một lát rồi mỉm cười: “Ừ, thử xem”.
Chẳng hiểu vì sao, tận đáy lòng em lại có một sự tự tin đến mức mãnh liệt như thế. Em luôn đinh ninh rằng, anh sẽ yêu em, có thể không phải là bây giờ, nhưng sẽ vào một thời điểm nào đó, rất nhanh thôi. Thì hiện tại, anh đã yêu quý em thế rồi cơ mà. Khoảng cách để đến được tình yêu nào có quá xa xôi.
Em đã đề nghị anh: "Chúng mình “thử yêu” anh nhé, chỉ thử yêu nhau thôi, bởi, duy nhất một mình em yêu thôi mà…".
Chúng mình chỉ "thử" yêu nhau...
Và như thế em sẽ...
Em sẽ hạnh phúc vì mình được quan tâm đến anh thật nhiều. Mỗi buổi sáng, luôn có một động lực thôi thúc em dậy thật sớm, chỉ để nhắn một cái tin chúc anh những điều tốt lành. Em sẽ được đan khăn, được đi hết một buổi chiều chọn cho anh một chiếc áo thật đẹp, và sung sướng biết bao nhiêu nếu ai đó khen rằng rất hợp với anh.
Em sẽ được nấu những bữa cơm, bày lên bàn ăn nến và hoa thật lãng mạn để khiến người em yêu cảm thấy bất ngờ. Được phổng mũi khi anh khen em khéo tay, và “cố gắng” ăn hết cho em được vui.
Em sẽ được nắm lấy tay, được ôm anh thật chặt mỗi khi chúng mình đi lòng vòng quanh Hồ Tây lộng gió. Hạnh phúc trong em bình yên và ngọt ngào lắm…
Và anh…
Anh chấp nhận trò chơi “thử yêu” của em, và “chơi” cùng em một cách hoàn hảo.
Nhưng...
Anh cũng nhắn tin cho em vào mỗi buổi sáng, nhưng là sau khi nhận được sms của em. Những tin nhắn mà anh là người chủ động, thì luôn mang nội dung: “Anh xin lỗi, hôm nay anh bận không đi cùng em được”, hay hỏi han về một việc gì đó. Cũng có rất nhiều “lời có cánh” tràn ngập yêu thương, nhưng “Anh nhớ em” hay “Anh yêu em” thì không bao giờ. Và em nhận ra, chỉ là anh đang “cố gắng” mà thôi…
Anh lảng tránh trước những mơ ước của em: “Sau này, ngày nào em cũng là người nấu cơm cho anh ăn”, “Riêng sinh nhật em, hay kỉ niệm… ngày cưới thì phải đến nhà hàng đấy nhé”. Những lúc ấy, em thấy anh gật đầu. Nhưng là muốn em vui, còn ánh mắt anh lại nhìn ra một nơi khác. Có lẽ anh sợ phải nhìn thẳng vào mắt em, và khiến em biết rằng: “Anh không thể...”
Những cái nắm tay luôn là một phía. Chúng mình không nắm tay nhau, mà chỉ có em nắm tay anh mà thôi. Em hiểu anh ngại, anh sợ cái nắm tay ấy sẽ khiến bạn bè anh, hay bất kì một người quen nào đó nhìn thấy. Họ sẽ biết về “tình yêu” của chúng mình, trong khi anh thì chỉ đang “cố” để yêu em…
Đôi lúc, em chỉ muốn hét lên: “Sao anh lại làm như thế?”, “Anh không yêu, sao cố tỏ ra có tình cảm với em, sao không mắng em một trận vì cái phép thử ngu ngốc kia, để rồi từ chối thẳng thừng một câu là mọi thứ sẽ xong hết”. Thế nhưng, em không đủ dũng cảm, bởi em quá yêu anh mất rồi. Chính bản thân em cũng muốn kết thúc mọi chuyện, nhưng em sợ. Biết đâu, rồi em sẽ mất anh luôn?
Em cũng chẳng thể trách anh “giả vờ”. Em biết anh không thoải mái chút nào, cũng chẳng phải muốn đùa giỡn tình cảm của em. Tất cả những gì anh làm, cũng chỉ muốn em được vui, chỉ là để không làm em tổn thương mà thôi.
Có lẽ, cả hai chúng mình đều đã sai khi hành động như thế.
Em phải kết thúc “phép thử” này, dù cố gắng đến mấy, anh cũng không thuộc về em.
Chắc em sẽ phải đau nhiều lắm đấy…
Em vẫn sẽ yêu anh nhiều lắm đấy…
Liệu em có đủ dũng cảm để làm thế hay không?