Bàn tay của em không mềm mại, thậm chí còn thô ráp. Nhưng đó là bàn tay đong đầy yêu thương, và là điều anh cần nhất trong cuộc đời mình…
Yêu ơi, em nhớ không? Sau 3 tuần chính thức yêu nhau, anh mới được phép nắm bàn tay em. Thật lạ. Bàn tay em không nhỏ nhắn và mềm mại như “lý thuyết ” mà anh học được về bàn tay con gái. Bàn tay em thậm chí còn… to hơn cả bàn tay của anh nữa cơ.
Nhưng, “bàn tay to” ấy lại có những ngón tay run rẩy và yếu đuối lắm khi chạm vào tay anh. Và dù bàn tay anh nhỏ hơn, anh vẫn tin rằng anh có thể che chở cho em, thật đấy.
Anh yêu bàn tay em...
Anh biết rằng em chẳng phải tiểu thư. Từ nhỏ em đã giúp đỡ bố mẹ rất nhiều, đã biết nấu cơm, đun nước, trông em từ khi vừa đi học. Bàn tay em biết làm thật nhiều việc. Anh chẳng buồn vì người yêu anh không có một bàn tay đẹp. Anh tự hào vì được nắm một bàn tay chăm chỉ, đầy yêu thương.
Bàn tay em có một vết sẹo nhỏ nhưng rất sâu. Em chẳng nói gì với anh về vết sẹo ấy. Rồi anh phát hiện ra rằng vết sẹo ấy có hình móng tay, và anh biết rằng, đó là vết móng tay của một người bạn gái. Bố bạn ấy mất, em đã đưa bàn tay mình cho bạn nắm, bàn tay sẻ chia và thông cảm.
Cổ tay em cũng có một vết sẹo. Em đã đập vỡ chiếc vòng anh tặng khi mình cãi nhau, anh nói không tin em nữa dù em giải thích rất nhiều. Chiếc vòng ấy có từ ngày mình yêu nhau. Em không thể tháo ra, đành trả lại anh một tình yêu không còn nguyên vẹn. Khi máu ở cổ tay em chảy ra cũng là lúc anh biết mình thật ngu ngốc. Anh đeo vào tay em một chiếc vòng khác, một tình yêu nhiều tin tưởng hơn. Chiếc sẹo vẫn nằm đó, không che khuất được để nhắc nhở anh không được làm em đau thêm lần nữa.
Khi anh đối diện với thử thách quan trọng của cuộc đời mình. Kỳ thi này sẽ quyết định sự nghiệp và con đường của anh. Anh đã mất bình tĩnh, đã sai lầm ngay từ môn thi đầu tiên. Không qua điểm sàn môn này, những bài sau điểm 10 cũng vô ích. Anh đã muốn bỏ, đúng lúc ấy có một bài tay chìa ra, kéo anh đứng dậy. Đó là bàn tay ấm áp và tin tưởng nhất anh từng được chạm vào trong đời. Kỳ thi ấy anh đã đỗ. Môn thi đầu vừa đủ điểm.
... và anh muốn mình nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.
Đã có lúc anh định buông xuôi tình yêu của chúng mình, bởi có quá nhiều khó khăn và trắc trở. Khi anh nói lời chia tay, bàn tay em đã tát anh một cái thật đau. Chỉ thế thôi, rồi em đồng ý cho anh ra đi. Nhưng, cái tát ấy dường như làm anh bừng tỉnh. Anh ấy mình thật hèn nhát, kém kỏi biết bao?
Có lúc hai đứa cầm tay nhau. Em lắc hai bàn tay cười thật tươi: “Đố người khác biết biết đâu là tay con gái, đâu là tay con trai, anh nhỉ?”. Xem “Chúng tôi là chiến sĩ”, em trêu “Em mà ở đấy, chỉ cần đưa bàn tay ra là anh nhận ra em ngay ấy mà”.
Em yêu, bàn tay em không đẹp nhưng là bàn tay thật tuyệt vời. Anh yêu bàn tay ấy nhiều lắm.
Anh hạnh phúc vì được xiết chặt bàn tay ấy đi qua mọi vui buồn của cuộc sống.
Nhanh thôi, anh sẽ mua một đôi nhẫn cưới, một chiếc to và một chiếc nhỏ, nhỏ cho anh và to… để dành tặng em, em nhé!
Em sẽ đi nắm lấy bàn tay anh đến hết cuộc đời, đồng ý không nào?